Khi không thể chối cãi nữa thì Hà thú nhận với anh: “Em làm như vậy là vì bực mình. Mẹ có một bầy con chớ đâu phải chỉ có một mình anh mà cái gì cũng đổ hết lên đầu vợ chồng mình?”. Anh nhìn trân trối người vợ mà mình đã gởi gắm bao nhiêu yêu thương, tin tưởng. Hóa ra những gì anh thấy xưa nay chỉ là những màn kịch
Trong số 5 anh em, anh cưới vợ muộn nhất lại chậm con. Tuy không phải con đầu hay con út nhưng anh là đứa khá giả hơn các anh em khác. Chính vì vậy, anh muốn mẹ được ở cùng anh để an hưởng tuổi già. Khi anh nói điều này với Hà, chị không hề phản đối, chỉ ra điều kiện: “Anh lo cho mẹ thế nào thì cũng phải lo cho ba mẹ em như vậy thì em mới chịu”. Tất nhiên là anh đồng ý bởi anh nghĩ cha mẹ nào cũng là cha mẹ, ai cũng có công sinh thành dưỡng dục.
Anh đón mẹ về ở chung đã được hơn 1 năm. Mẹ anh đã 85 tuổi nhưng vẫn còn đi đứng vững vàng, trí nhớ tốt. Mới đầu mẹ không chịu nhưng anh nói mãi về cái sự bất tiện khi ở quê: xa chợ búa, bệnh viện, mỗi khi mẹ đau yếu chở được tới bệnh viện thì cũng phải mất nửa ngày. “Mẹ lên ở với tụi con, khi nào nhớ nhà thì con đưa về”- anh năn nỉ mẹ.
Cuối cùng mẹ anh cũng đồng ý. Anh nghĩ bụng mình có phúc phần hơn các anh chị em nên mới được ở gần mẹ để chăm sóc, phụng dưỡng. Anh càng thương vợ hơn khi chị cũng xem việc chăm sóc mẹ anh là trách nhiệm của mình. Để chị đỡ vất vả, anh thuê người giúp việc để chăm sóc mẹ. Anh đâu biết, vợ mình đã “trưng dụng” người giúp việc để làm việc khác trong nhà, còn mẹ anh phải tự làm lấy mọi chuyện từ tắm rửa, giặt giũ quần áo đến ăn uống, đi lại trong nhà.
Cho đến lần mẹ anh bị trượt chân té ngay cửa phòng tắm, bị gãy xương đùi, anh nóng ruột nói có mấy câu mà Hà đã bỏ về nhà cha mẹ ruột ở cả tuần lễ. Lúc đó, con bé giúp việc mới tiết lộ: “Con nói để con tắm cho bà mà cô không cho, bảo cứ để tự bà lo. Yến sào cậu mua cho bà, cô cũng ăn hết. Cô nói bà già rồi, không cần tẩm bổ, chỉ có cô cần giữ gìn sắc đẹp mới phải ăn yến…”.
Chưa hết, nó còn nói mẹ anh bị té là do vợ anh làm: “Bà trong nhà tắm bước ra, cô ở ngoài bước vào, nói rằng bà ngáng đường nên xô bà qua một bên, ai ngờ bà bị ngã luôn…”.
Thoạt đầu anh không tin. Anh bảo con bé giúp việc: “Cháu mà nói dối, chú đuổi cổ liền”. Nó vẫn khẳng định: “Cháu thấy tội nghiệp bà quá nên mới nói. Chú không đuổi cháu cũng nghỉ vì nếu cô biết là cháu nói với chú, chắc gì cháu yên thân mà ở lại?”. Anh bảo con bé cứ ở lại chăm sóc mẹ, mọi chuyện đã có anh lo. Vợ anh không phải muốn đuổi là đuổi.
Sau lần đó, anh nói với vợ: “Từ nay trở đi, buổi trưa anh về ăn cơm với mẹ”. Hà xụ mặt: “Một mình mẹ em lo đã hết hơi, giờ còn lo cho anh nữa chắc chết luôn”. Anh nói để con bé giúp việc lo chớ không cần chị phải nhọc sức. Hà vùng vằng: “Sao dạo này cái gì anh cũng lôi con nhỏ đó ra vậy? Hay là anh có ý gì với nó? Lộn xộn là không được với em đâu nghen”.
Anh không ngờ chị lại nói như vậy nên bực mình quát: “Em có bị khùng không? Ăn nói hồ đồ”. Chị nhăn mặt: “Thì để rồi coi… Nếu có nó lo rồi thì trưa em khỏi về”.
Tưởng vợ bực mình nói vậy, không ngờ chị không về thật. Mẹ anh hình như cũng lờ mờ biết vợ chồng anh gây gổ nên nằng nặc đòi về quê với thằng út. Anh nói với mẹ: “Nếu mẹ về, con cũng bỏ hết công ăn việc làm để về theo. Con nói thật đó”. Biết tính anh, mẹ đành phải ở lại.
Sau lần đó Hà thay đổi được đôi chút. Anh nghĩ, con người ta có lúc này, lúc nọ. Có lẽ chị buồn bực vì không có con nên mới sinh bẳn tính như vậy chứ bản chất của chị rất tốt. Thôi thì sông có khúc, người có lúc, ai mà chẳng có khi buồn, khi vui…
Không biết có phải vì anh quá ngây thơ, tin tưởng chị hay không mà anh lơ là chuyện chăm sóc mẹ. Một phần vì công việc quá bận rộn, một phần vì anh nghĩ đã có con bé giúp việc lo chu đáo nên cũng ít chú ý. Cho đến khi mẹ anh bị con dâu hất nguyên vá canh vào mặt.
“Tôi không còn lời lẽ nào để nói với em nữa. Con người em quá độc ác. Mẹ tôi mà em đối xử như vậy thì chắc có ngày em cũng sẽ làm điều đó với tôi”- anh cố kềm nén tức giận để không đánh vợ. Chị có vẻ hối lỗi nhưng lại đổ thừa đủ thứ. Nhưng vợ anh càng nói thì anh lại càng thấy ghê sợ. Nhất là khi nhìn thấy vết phỏng làm lở loét mặt và cổ mẹ, anh không thể nào nguôi ngoai trong lòng.
Cuối cùng thì anh nói với vợ: “Em về bên nhà ba mẹ ở một thời gian đi, anh không thể nhìn mặt em trong lúc này”. Nhưng chị không đi mà gọi cha mẹ sang. Ba vợ xuống nước năn nỉ: “Ba mẹ xin lỗi con. Xưa nay con Hà là đứa hiền ngoan, hiếu thảo, không hiểu tại sao về ở với con nó lại đổi tánh, đổi nết như vậy...”.
Lại đổ thừa. Anh bực bội: “Nếu vì sống với con mà Hà thay đổi tính nết từ tốt thành xấu thì tụi con càng nên sớm chia tay. Ba mẹ hãy nhìn thành tích của cô ấy trên người mẹ con đi rồi hãy nói. Có thứ con dâu nào lại đối xử độc ác với mẹ chồng như vậy. Con đã lầm khi cưới cô ấy...”.
Thế nhưng ba mẹ vợ anh vẫn một mực khóc lóc, năn nỉ. Trong khi đó thì chị đi làm thì thôi, về tới nhà là đóng cửa ở trong phòng. Anh muốn gặp mặt để nói chuyện chị cũng không ra; anh gọi điện thoại, nhắn tin cũng không thấy trả lời. Sống chung một nhà mà anh có cảm giác vợ chồng đang xa cách nghìn trùng...
Không còn cách nào khác, anh đón ngay cửa nhà khi chị vừa đi làm về: “Chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi”. Nhưng chị giật tay ra: “Em không có chuyện gì để nói với anh. Em cũng không đi đâu cả và càng không có chuyện ly hôn. Đừng có chọc cho em nổi máu điên lên nghen”.
Anh không biết phải làm sao với người vợ dở dở, ương ương của mình. Tiếp tục chung sống thì không thể, nhưng ly hôn thì lại càng khó khăn vì vợ anh cứ nhất mực nói rằng không muốn sống với ai khác ngoài anh.
Đã 4 tháng rồi, anh sống trong tình cảnh trớ trêu như vậy. Vợ anh bỏ mặc chồng, chẳng đếm xỉa gì tới mẹ chồng, anh em chồng. Thế nhưng đuổi thì chị không đi, muốn ly dị thì chị hăm he, đe dọa. Anh thật sự hết cách rồi. Đôi khi anh nghĩ, hay là vợ anh có máu điên trong người mà anh không biết, đến bây giờ mới phát tác ra ngoài?!