Ngày Hòa lấy Vũ, gia đình, bạn bè ai cũng mừng cho cô vì lấy được “đại gia đất”. Nhà Vũ ở Mỹ Đình - Từ Liêm - Hà Nội và đúng là nhiều đất thật. Nhà anh có tận 4 dãy trọ 4 tầng và 01 nhà cấp 4 để cho thuê. Chưa kể căn nhà chính 3 tầng rộng rãi ở gần UBND xã Mỹ Đình.
Hòa quen Vũ trong một lần anh thay bố mẹ đến thu tiền trọ và bị hút hồn bởi sự trong sáng, đáng yêu của cô. Từ đó, anh thường xuyên đến xóm trọ với tư cách là chủ nhà, khi thì kiểm tra đường điện, đường nước, khi thì thu tiền nhà…
Sau thời gian “trường kì kháng chiến” với phương châm “đẹp trai, không bằng chai mặt”, tán từ nhân vật chính đến các bạn cùng phòng, thậm chí tìm sự đồng tình của cả xóm trọ cuối cùng Vũ cũng có được trái tim của người đẹp.
Trước ngày cưới, cô bạn thân cùng phòng còn đùa với Hòa: Từ nay mày được làm bà chủ rồi nhé. Không phải đi đóng tiền nhà nữa, mà còn được mỏi tay đếm tiền người khác nộp cho mình. Sau này tao có lỡ chậm tiền nhà thì cũng nhắm mắt cho qua nhé…
Tuy nhận lời yêu Vũ không phải vì anh là trai Hà Nội hay nhà anh nhiều đất mà bởi sự chân thành của anh nhưng Hòa vẫn rất vui bởi từ nay sẽ thoát kiếp sống nhà trọ. Nhưng điều hòa không ngờ nhất là, nhà chồng cô rộng rãi thế kia mà mẹ chồng vẫn bắt hai vợ chồng đến sống một phòng trong xóm trọ của gia đình. Lý do bà đưa ra là, hai vợ chồng phải ra ở riêng, phải tự lập ngay từ đầu mới trưởng thành được. Hơn thế, ở đây còn giúp mẹ quản lý xóm trọ.
Thấy mẹ nói vậy, Vũ xin mẹ cho hai vợ chồng ra riêng tại căn nhà cấp 4 ở gần đó, vừa rộng rãi hơn vừa vẫn quản lý được xóm trọ thì mẹ anh quát: Nhà đó cho thuê tận 4 triệu/tháng, trong khi đó phòng trọ chỉ có 1,5 triệu/tháng. Mẹ đã mất 1,5 triệu/tháng rồi, anh còn đòi gì nữa. Mới lấy vợ đã đòi này, đòi nọ, hay vợ anh lại chê.
Nghe mẹ nói vậy, Hòa chỉ biết lôi áo Vũ, bảo anh đừng nói nữa. Vậy là hai vợ chồng lại lịch kịch chuyển đồ về phòng trọ hơn 15m2. Khi độc thân, đồ ít sắp xếp phòng thấy đã chật chội, giờ hai vợ chồng với biết bao là đồ nào tủ, nào giường, nào bàn... sắp xếp xong chẳng còn đâu là không gian.
Mới đầu, Hòa còn hi vọng mẹ sẽ cho hai vợ chồng thu tiền nhà để tiết kiệm cho tương lai. Ai dè, cuối tháng mẹ vẫn gọi yêu cầu Vũ đưa tiền về như thường lệ.
Có bầu, vợ chồng cô lại nuôi hi vọng đến ngày sinh sẽ được chuyển về nhà. Nhưng hi vọng rồi lại thất vọng, ngày trở dạ sắp đến mà bố mẹ chồng chẳng ý kiến gì. Nhà bé, giờ lại thêm đồ của em bé, Hòa ức đến phát khóc, lầm bầm với chồng: Người ta đi thuê trọ còn được chọn phòng, mình đã không được chọn lại còn mang tiếng là được ở miễn phí. Vài hôm nữa mẹ em lên chăm cháu, không biết ngủ ở đâu đây.
Ngày mẹ Hòa lên chăm con sinh, thấy hai vợ chồng sống trong căn phòng trọ bé tí không khỏi ngạc nhiên. Sợ mẹ lo, Hòa chỉ dám nói dối: Bên cạnh nhà con đang có công trường xây dựng, ồn ào không có lợi cho em bé nên bọn con sống tạm ở đây. Mẹ cô nghe vậy, cũng chỉ ầm ừ cho qua. Cô không biết mẹ có tin không, nhưng cô không muốn mẹ buồn, cũng không muốn chồng khó xử. Phòng nhỏ, không đủ kê hai giường, buổi tối Vũ phải trải chiếu ngủ ở giữa sàn nhà.
Chỉ xin nghỉ được hơn 1 tuần lên chăm cháu, khi mẹ đẻ về Hòa cứ tưởng mẹ chồng sẽ đến đỡ đần mình. Không ngờ, hai, ba ngày bà mới ghé một lần, bế cháu một lúc rồi lại về. Bà bảo, dạo này mẹ hơi mệt, buổi tối không ngủ được, con chịu khó chăm cháu vậy.
Sinh con được 10 ngày, Hòa đã phải tự làm mọi thứ từ giặt giũ đến nấu ăn. Chồng chỉ đỡ đần được vào buổi tối, vì ban ngày anh còn phải đi làm. Cũng may, những người quanh xóm trọ tốt bụng, cũng thường xuyên bế con giúp những lúc cô bận dọn dẹp nhà cửa.
Nhiều lúc, Hòa chỉ muốn chuyển nhà, tìm một căn phòng rộng rãi, thoáng mát hơn, tốn tiền cũng được vì lương hai vợ chồng trả tiền thuê nhà xong cũng không đến nỗi... Cô nghĩ, bố mẹ chồng “bạc” thế, cô cần gì phải nể nang, ái ngại. Nhưng nghĩ đến chồng, thương anh cũng khó xử vì dù sao đó cũng là bố mẹ mình, cô lại băn khoăn.
Nghi Viên (Eva)