Lấy nhau chưa được bao lâu, mới tầm có 2 tháng, trong khi hai vợ chồng còn vi vu du lịch, tính chuyện nghỉ ngơi sau một thời gian mệt mỏi thì mẹ chồng chị đã thúc giục. Và chuyện bà thúc giục không phải chuyện nào khác là chuyện sinh con.
Bà mong con trai bà lấy vợ để sinh cho bà một đứa cháu bồng bế. Chị biết, chuyện sinh con là trách nhiệm của vợ chồng chị thế nhưng cũng phải từ từ. Mới có 2 tháng mà bà đã giục ầm lên. Bà con cấm vợ chồng chị đi chơi, không cho du lịch gì nữa, bắt ở nhà đi làm, chăm sóc sức khỏe rồi sớm sinh cháu cho bà.
Khổ hơn, ngày nào bà cũng nhắc nhở chế độ ăn, nói là phải ăn cái này, ăn cái kia, rồi còn nói phải sinh cho bà cháu đầu lòng là cháu trai. Nếu sinh con gái, bà sẽ không yêu thương gì cả. Không biết là câu nói đùa hay thật nhưng những lời ấy đã khiến người con dâu như chị để bụng. Lâu dần nó thành cục tức trong người chị. Nên mỗi lần, bà có nói chuyện sinh con là chị làm lơ đi, như không nghe thấy gì. Gì thì gì, chuyện sinh con cũng phải thư thư, có thơi gian, chứ đâu phải nói muốn có là được. Vậy mà mẹ chồng chị cứ sồn sồn.
Bà được cái tính hay đưa chuyện. Thấy con dâu không hưởng ứng chuyện của mình, bà mang sang hàng xóm nói. Bà còn đồn ác rằng, hay con dâu không sinh được con nên cố tình lảng tránh bà. Lý do bà đưa ra là, thời nay, người ta hiếm muộn, vô sinh nhiều. Nếu mà chơi bời từ thời còn trẻ, biết đâu lại khó sinh con. Những câu nói ấy vô tình lọt đến tai con dâu, chị ta bực lắm, chán nản, nghĩ mà phiền lòng. Đã về làm dâu rồi, đã làm tròn trách nhiệm của con dâu rồi nhưng ba vẫn không buông tha. Bà còn nói chị vô sinh, hiếm muộn, chị càng bực mình.
Và vì cái tức quá lớn cộng với nỗi sỉ nhục khi bị xúc phạm, chị quyết định không sinh con cho chồng và cũng để cho cái mơ ước có cháu bồng bế của bà bị dập tắt. Chị âm thầm tránh thai. Chồng chị cũng nói chuyện sinh con, chị làm như hưởng ứng, nhưng lại dùng thuốc hàng ngày để không cho mình có con. Mẹ chồng càng giục thì chị càng làm thế. Chị định tầm 2 năm sau, hoặc lâu hơn nữa mới sinh cháu cho bà. Rồi cũng là để xem bà có còn sức mà thúc giục mãi không, hay nếu chị không sinh con ngay bây giờ, bà sẽ làm gì chị.
Có thể, việc chị làm là sai, nhưng chuyện mẹ chồng chị cứ thúc giục suốt ngày cũng là việc không nên chút nào. Ai cũng mong mình có một đứa con để bồng bế, người mẹ thì càng mong muốn hơn bao giờ hết, không riêng gì bà. Vậy mà, bà cứ gây áp lực còn nói xấu con dâu nên chị phải làm như vậy, coi như một đòn trả thù mẹ chồng xúc phạm chị.
Đúng là mẹ chồng con dâu, chẳng biết bao giờ mới thôi mâu thuẫn. Còn người ở giữa là chồng chị, không biết, khi phát hiện chuyện này, anh ta sẽ làm thế nào. Nghĩ tới đó chị cũng ngán, nhưng chị mặc kệ, tới đâu hay tới đó, cứ phải thư thư vài năm vì quyền sinh con là do chị quyết định.
Theo Eva