Trên đường về nhà, Hùng biết mình không giấu được vợ nên đành kể thật. Mẹ chồng Thanh vốn hay đau nhức xương khớp, xưa nay cứ nghĩ là bệnh tuổi già, nhưng hôm qua đi khám định kỳ ở bệnh viện quận, bác sĩ bảo bà phải lên bệnh viện chuyên khoa làm xét nghiệm. Bà lo quá nên gọi các con về. Bà dặn Hùng phải giấu Thanh vì sợ con dâu nghĩ mẹ chồng… kiếm chuyện. Thanh chưa kịp buông lời trách móc thì Hùng đã vội phân bua: “Em biết tính mẹ rồi đấy! Anh đành phải giấu em không lại rầy rà”.
Nghĩ đến mẹ mình, bao giờ Thanh về nhà mẹ đẻ cũng đều nghe than thở chuyện vợ chồng anh Hai. Hôm thì mẹ than: “Mẹ thiệt vô phước, con dâu cả tháng trời không thấy mặt, con trai có vợ mà cứ đi về thăm mẹ một mình”. Có khi mẹ lại trách: “Con trai có vợ mới đúng là… bát nước đổ đi, chẳng bao giờ nói chuyện riêng được với nó, bao giờ về đây cũng kè kè con vợ!”. Rồi mẹ lại xuề xòa: “May mà mẹ còn có con gái”.
Thanh chợt thấy mẹ mình cũng có khác gì mẹ chồng đâu. Mẹ dễ tính vậy mà con dâu còn bị coi như người ngoài, mẹ chồng của Thanh vốn thâm trầm ít nói, con dâu như Thanh trở thành “khách lạ” cũng thường tình.