Lấy chồng được gần chục năm nay, gia tài của vợ chồng tôi không có gì ngoài căn nhà cấp 4 siêu vẹo, đến cái nhà tắm cũng không được đường hoàng. Nhưng tôi không dám nói nửa lời, cũng không dám than vãn gì, vì chồng tôi thực sự là một người con trai có trách nhiệm. Tôi cũng không muốn làm anh phiền lòng, nhưng thú thực, anh luôn nghĩ cho gia đình mình, không biết, anh có bao giờ hiểu được sự hi sinh dành cho gia đình anh.
10 năm qua, tôi đã quá mệt mỏi mới thốt ra những lời này. Tôi đã cố gắng nhịn, cố gắng sống thật tốt với gia đình chồng. Nhưng họ chỉ biết nhận lòng tốt của tôi mà không biết cho tôi một thứ gì. Hiện tại, tôi đã có hai con, cả hai đứa con trai đều ngoan ngoãn, vâng lời bố mẹ. Thật may, đó cũng là niềm an ủi cho tôi vui vẻ mà sống.
Nhà chồng tôi có 4 người con, 3 trai và một cô em út là gái. Ngày tôi lấy anh, vợ chồng tôi cũng có chút của cải, coi như là của hồi môn. Nhưng đúng là làm dâu trưởng không dễ như mình nghĩ. Trách nhiệm gia đình nhà chồng đè hết lên vai vợ chồng tôi. Chồng lại là người có trách nhiệm, luôn nghĩ cho người nhà trước tiên, còn vợ con chỉ là thứ yếu. Ngày em trai dưới anh ra trường, xin việc, vì không có tiền chạy chọt nên anh đã nói tôi đưa hết của hồi môn cho anh. Tôi không muốn nhưng cũng không thể từ chối chồng mà khư khư giữ lại, tôi đưa cho anh mang đi bán.
Thế là, được ít tiền anh gom cho bố mẹ chạy việc cho cậu em. Giờ cậu ấy đã có công ăn việc làm ổn định và lấy vợ. Sau đó, tiền hai vợ chồng làm được, tôi cũng đưa cho chồng cất. Tháng tôi chỉ giữ lại cho mình 500 nghì để tiêu. Vì ở quê, tiền tiêu pha cũng không nhiều. Cơm ăn thì cây nhà la vườn. Mấy năm tiết kiệm được ít tiền, khi cậu em chồng lấy vợ, mẹ tôi lại bảo vay, đưa cho em mua mảnh đất, cả tiền bố mẹ vay thêm góp vào, cho hai vợ chồng chú ấy ra ở riêng. Thế là, tiền của tôi lại không cánh mà bay. Nói là vay nhưng biết bao giờ mẹ trả, cứ nói vậy cho yên tâm mà thôi.
Tôi buồn lòng nhưng có làm gì được. Chống lại chồng thì không xong, không giúp nhà chồng thì chồng phật ý, cho là tôi thế này thế nọ, rồi ảnh hưởng chuyện gia đình, con cái.
Sau khi cậu em chồng kia ổn định, lại đến cậu em kế tiếp đi học. Suốt thời gian dài, chồng tôi phải lo tiền học phí cho em. Hai vợ chồng nai lưng kiếm tiền, làm công nhận, nhận xây dựng thêm, làm gì có nhiều, nhưng vẫn phải dành ra hơn triệu mỗi tháng để cho em, thay bố mẹ nuôi em. Vì bố mẹ tôi còn lo cho cô út, đó là lý do chồng đưa ra khi tôi có ý càu nhàu, khó chịu. Tôi còn có con, còn chưa lo được cho con, vậy mà cứ phải lo cho hết nhà chồng, các em chồng. Tôi mệt mỏi vô cùng. Đến tiền tiêu hàng tháng còn không có, đôi khi tôi phải vay mượn mà chồng nào hay biết, cũng chẳng hỏi han tôi lấy tiền đâu mà tiêu. Lương của tôi được bao nhiêu thì chồng nắm được cả, cần gì tôi phải nói ra.
Khi đứa em thứ hai của chồng có gia đình, chồng lại bảo tôi lo mua cho cô em gái cái xe máy làm của hồi môn khi cô ấy đi làm, và xây dựng gia đình. Tôi phiền não muốn chết, thật sự không muốn tiếp tục cảnh tượng ấy nữa. Sao cái thân tôi khổ thế, cứ phải kiếm tiền nuôi cả nhà chồng. Cái gì cũng vừa phải thôi chứ. Trong khi bố mẹ tôi nghèo, tiền không có mà tiêu pha ăn uống. Biết là lấy chồng phải theo nhà chồng nhưng thế có quá đáng lắm không?
Tôi cắn răn chịu đựng vì nghĩ, còn nốt cô em gái này là xong. Ai ngờ, khi cô ấy đi lấy chồng, tặng xong em cái xe máy, bố mẹ chồng tôi lại bảo, bán cái mảnh vườn rộng rộng ở bên nhà chúng tôi đang ở, lấy vài chục triệu, lo cất cái nhà tử tế cho bố mẹ. Vì bây giờ con cái đi hết rồi, chỉ còn có ông bà nên cũng không muốn sống quá thiếu thốn. Vả lại, cái vườn trong của chúng tôi còn rộng, hai em cũng không lấy, nên là chúng tôi phải có trách nhiệm. Thú thực, hai em không lấy nhưng mà đó là do bố mẹ đã mua nhà cho các em, chứ làm gì có chuyện không lấy tí tài sản nào. Mà tiền góp vào mua nhà cũng là do chồng tôi, có phải là chỉ bố mẹ tôi lo đâu. Giờ lại chuyện xây nhà của bố mẹ, tôi phát ngán cái gia đình này rồi.
Tôi ức chế, chỉ muốn phá nát tất cả. Thật sự, tôi không tài nào chịu được nữa, tôi không muốn tiếp tục cảnh này. Bố mẹ còn nói, sau này cái nhà này có xây lên cũng là nhà của hai vợ chồng tôi. Tôi có mong gì chứ, chỉ mong cá con tôi trưởng thành, học hành tốt, bằng người ta, chứ đâu có mơ cái nhà ấy sau này bố mẹ nhường cho mình. Người ta bảo., có làm có hưởng, nhưng đến ngay cả tiền của mình tôi cũng không biết tới một xu thì nói gì là chuyện hưởng.
Nhìn hai đứa con thơ, tôi càng thương chúng biết bao. Vẫn sống trong căn nhà cấp 4 cũ rích cùng bố mẹ, không có quần áo đẹp mà trưng diện, thế mà ông bà còn tính chuyện xây nhà cho khang trang. Ông bà còn muốn bóc lột tôi đến bao giờ nữa. Nghĩ lại ngày chưa chồng, ở bên bố mẹ, tôi vui biết nhường nào. Khi về nhà chồng thì thân tàn ma dại. Tôi chỉ muốn sống đời với bố mẹ, chẳng phải lo nghĩ gì. Giờ thì không thể quay lại. Dù chồng tôi có tốt, có không quát mắng tôi bao giờ, tôi cũng chán ngấy cảnh này. Với lại, tôi có làm gì sai để chồng phải trách, có trách thì tôi chỉ trách mình đã làm dâu nhầm nhà, lầy nhầm người chồng chỉ biết nghĩ cho nhà mình, mà không hề quan tâm vợ con mình. Thật sự, tôi muốn từ bỏ tất cả, muốn tự làm, tự nuôi thân và con…
Bạch Dương (Eva)