Cũng chẳng có ai không chịu áp lực khi sống chung cùng gia đình nhà chồng. Dù mẹ chồng có là người không khó tính, cũng có thể là người phụ nữ tốt, nhưng cảnh sống chung không thể tránh khỏi những xích mích, những mâu thuẫn khiến cả hai dần khó chịu với nhau. Một mối quan hệ tốt lại vô tình trở nên xấu đi khi có môi trường. Môi trường ở đây chính là việc sống chung cùng mẹ chồng.
Tôi dù luôn nghĩ, trên đời không phải ai cũng giống ai, cũng không phải người mẹ chồng nào cũng xấu. Nhưng tôi luôn sợ cảnh mẹ chồng nàng dâu. Và nếu một ngày nào đó, tôi sống cùng mẹ chồng, tôi không biết nên ứng xử thế nào cho hợp tình hợp lý. Và rồi, đúng là, tôi đã phải sống chung với mẹ chồng.
Ai cũng nói tôi tốt số vì lấy được người chồng tốt, còn gia đình chồng thì cơ bản, không phải chê bai điều gì. Nhưng chính vì điều kiện kinh tế của gia đình chồng rất tốt nên tôi càng sợ, tôi lo lắng vô cùng. Ngày về nhà chồng, tôi đã chuẩn bị kĩ lưỡng hành trang làm dâu. Chuẩn bị ứng xử, chuẩn bị với tất cả những tình huống có thể xảy ra. Mẹ chồng tôi được tiếng là hiền nhưng tôi vẫn lo sợ.
Những ngày mới về nhà chồng, tôi ít nói. Tôi luôn học theo phương châm, ít nói thì sẽ bớt chuyện. Nên với phận con dâu như tôi, không nên nói nhiều, cũng không nên xen vào chuyện riêng của gia đình chồng, chỉ nên lắng nghe, như vậy sẽ tránh được những xích mích. Nhưng đúng là, muốn an phận cũng không được.
Mỗi lần gia đình nói chuyện gì, mẹ đều nói tôi ngồi lại và muốn tôi cho ý kiến. Không phải mẹ làm khó tôi mà là mẹ muốn chúng tôi được quyền tham gia đóng góp ý kiến. Nếu là ý kiến hay, bố mẹ sẽ suy nghĩ. Tôi thì vốn không biết mấy chuyện làm ăn nên chỉ nói ‘con nghe theo lời bố mẹ’.Thật ra là tôi có suy nghĩ cũng không dám nói vì sợ nhiều lời.
Ngày nào tôi cũng dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng. Được độ một tuần thì mẹ nói tôi không phải làm, vì mẹ quen rồi nên cứ để mẹ chợ búa, lo đồ ăn cho cả nhà. Vả lại, chúng tôi còn phải đi làm nên dậy sớm nấu nướng sẽ rất mất công, việc ấy mẹ nhận hết. Tôi cứ ngủ thêm được khoảng 1 tiếng thì khỏe người hơn. Mẹ nói như vậy và không bắt tôi làm gì cả.
Tôi luôn nghĩ, chắc mẹ chỉ nói vậy để thử lòng tôi thôi. Nhưng tôi cứ đánh liều ngủ nướng hôm đầu tiên, không thấy mẹ phản ứng gì. Và hôm thứ hai, thứ ba, và nhiều hôm như thế nữa mẹ cũng không nói gì. Đồ văn vẫn tinh tươm, thậm chí mẹ còn làm xong đi tập thể dục, còn cho chúng tôi ăn xong rồi đi làm, về mẹ mới ăn sau. Tôi bắt đầu thấy có chút yên tâm nhưng sự hoài nghi thì vẫn còn nhiều.
Mỗi chiều đi làm về, tôi đều vội vàng đi chợ chuẩn bị cơm nước. Nhưng mẹ không những không nhờ tới tôi, mẹ còn nói tôi cứ thong thả, để cơm nước mẹ lo. Giờ mẹ cũng không có việc gì nên không làm, cứ ở nhà cũng chán. Con dâu thì cũng là con, không cần phải đon đả giống như khách như vậy. Mẹ nói tôi không phải sợ mẹ vì mẹ là mẹ chồng. Cứ coi mẹ như người mẹ ruột của mình vậy. Ở nhà sống như thế nào thì ở đây cứ sống như thế.
Có lần, tôi mệt quá, không kịp giặt quần áo trước khi đi ngủ, vứt ở nhà tắm. Sáng hôm sau tỉnh dậy tôi sợ, vội chạy xuống để giặt giũ. Nào ngờ, mẹ đã làm xong tất cả mọi việc, quần áo cũng tinh tươm. Hôm rồi đi chợ, mẹ có mua cho tôi bộ quần áo ngủ. Mẹ nói bộ đó rất hợp với tôi nên mẹ chọn, hi vọng là tôi thích. Mẹ mang vào phòng tôi với thái độ rất ân cần, chu đáo. Tôi sợ quá, cảm thấy mẹ có gì đó khác thường. Và nghi ngờ vì không hiểu sao mẹ chồng mình lại tốt đến như vậy?
Hôm nào trước khi tôi đi làm về mẹ cũng gọi điện hỏi tôi xem hôm nay tôi thích ăn gì để mẹ đi chợ. Về tới nhà thì nóng lạnh đã bật sẵn, tôi chỉ việc vào tắm. Còn cơm nước thì tinh tươm, bày biện ra bàn rồi, chỉ chờ hai vợ chồng tôi ngồi vào là ăn. Thật sự, tôi thấy ái ngại khi mẹ đối xử với tôi như vậy. Đúng là mẹ có tốt, nhưng mà nhược điểm là mẹ quá tốt, quá chiều tôi khiến tôi lo lắng và sợ hãi. Tôi còn hoài nghi không biết mẹ có ý đồ gì hay không. Có phải tôi quá ích kỉ hay không?
Tôi mang câu chuyện về mẹ chồng của mình kể cho chúng bạn. Họ nói tôi có mẹ chồng tốt mà không biết trân trọng, đúng là nhiều chuyện. Vậy theo các bạn, có phải tôi là người nhiều chuyện hay không?
Thanh Thanh